2023-11-17
Mọi người đều biết rằng hệ thống radar rất khó xác định được máy bay không người lái cỡ nhỏ và máy bay không người lái bay sát mặt đất. Vậy những khó khăn trong việc phát hiện máy bay không người lái là gì?
1. Thu nhỏ và che giấu: Nhiều máy bay không người lái có khối lượng nhỏ, dẫn đến diện tích tán xạ radar nhỏ và bay ở độ cao thấp, càng làm giảm khả năng bị radar phát hiện. Để phát hiện mục tiêu, radar phải nằm trong tầm ngắm của máy bay không người lái. Điều này đặc biệt có vấn đề trong môi trường đô thị, vì máy bay không người lái có thể chỉ xuất hiện trong tầm nhìn của cảm biến trong vài giây trước khi lại biến mất.
2. Cơ động và bay lơ lửng: Máy bay không người lái có thể thực hiện các chuyến bay cơ động nhanh và có thể thay đổi hướng bay và tốc độ bất cứ lúc nào, điều này gây khó khăn cho việc phát hiện radar. Một số chế độ bay - đáng chú ý nhất là bay lơ lửng và chuyển động thẳng đứng - có thể khó phát hiện máy bay không người lái hơn đối với các hệ thống phát hiện sử dụng thuật toán theo dõi tự động.
3. Tiếng ồn nền phức tạp: Khi radar phát hiện máy bay không người lái, cần phân biệt tín hiệu tiếng vang của máy bay không người lái với tiếng ồn nền phức tạp. Ví dụ: máy bay không người lái có thể bay trong môi trường phức tạp như thành phố, khu vực miền núi hoặc đại dương, nơi có nhiều nguồn gây nhiễu radar, bao gồm ăng-ten liên lạc, radio hai chiều, hệ thống đo từ xa và thậm chí cả dây dẫn và đèn LED.
4. Ứng dụng công nghệ tàng hình: Máy bay không người lái có thể sử dụng nhiều công nghệ tàng hình khác nhau như vật liệu hấp thụ radar, lớp phủ tàng hình, vật liệu phi kim loại và vật liệu composite để giảm sự phản xạ của sóng radar, làm cho diện tích phản xạ của máy bay không người lái trên radar nhỏ hơn và khó phát hiện. Các thiết kế và kết cấu đặc biệt cũng có thể được sử dụng, chẳng hạn như bề mặt dốc, để phân tán sóng radar thay vì phản xạ chúng trở lại radar, điều này có thể làm giảm khả năng bị radar phát hiện. Tối ưu hóa thiết kế động cơ và sử dụng lớp phủ bức xạ nhiệt để giảm hiệu quả phát hiện của các hệ thống phát hiện hồng ngoại như radar chụp ảnh nhiệt.
Các công nghệ tàng hình trên có thể được sử dụng riêng lẻ hoặc kết hợp để giảm thiểu nguy cơ bị máy bay không người lái phát hiện. Tuy nhiên, cần lưu ý rằng những công nghệ tàng hình này không thể ngăn chặn hoàn toàn việc phát hiện máy bay không người lái mà còn làm giảm khả năng và hiệu quả phát hiện.
5. Theo dõi nhiều mục tiêu: Trong môi trường chiến trường hiện đại, rất có thể có nhiều máy bay không người lái cùng lúc. Radar cần có khả năng theo dõi và phân biệt tất cả các mục tiêu, điều này đặt ra yêu cầu cao về hiệu suất của hệ thống radar. Để có hiệu quả, hệ thống phát hiện hệ thống chống máy bay không người lái cần phải có tỷ lệ dương tính giả và âm tính giả thấp. Điều này rất khó đạt được.
Phần tử phát hiện C-UAS phải đủ nhạy để phát hiện tất cả máy bay không người lái trong khu vực sử dụng, nhưng hệ thống quá nhạy cảm có thể tạo ra một số lượng lớn cảnh báo sai, dẫn đến hệ thống không thể sử dụng được. Theo kết quả thử nghiệm của hệ thống chống máy bay không người lái, việc phân biệt mục tiêu thực sự trong môi trường phức tạp đòi hỏi "lượng nhân lực đáng kể".
6. Hạn chế về chi phí và nguồn lực: Mặc dù có một số công nghệ radar tiên tiến có thể cải thiện hiệu quả phát hiện máy bay không người lái, nhưng những công nghệ này thường đắt tiền và đòi hỏi lượng lớn tài nguyên máy tính, không có lợi cho việc triển khai trên quy mô lớn. Nói một cách tương đối, máy bay không người lái có chi phí và ngưỡng thấp hơn, đồng thời có thể được sử dụng rộng rãi, đặt ra những thách thức lớn đối với công nghệ radar.
Ngoài ra, hệ thống radar cần kết hợp các công nghệ khác như quang điện, hồng ngoại, tần số vô tuyến... để nâng cao độ chính xác và độ tin cậy trong việc phát hiện drone.